dễ dãi gì đâu, nhưng mà cô không hiểu sao cô lại mến ông Vinh đến vậy, không phải bây giờ mới mến, mà cô mến ông buổi đầu mới gặp lận. Diễm Trang nhìn ông Vinh cũng được một chút thì bổng ngoài trời có sét đánh gầm rú vang dội, cô vội giật mình lấy hai cánh tay của mình vòng lên cổ ông Vinh mà kéo xuống dưới, vô tình làm cho hai bờ môi của cô và ông Vinh chạm vào nhau. Diễm Trang bất chợt cất tiếng: – Bác Vinh ơi! Cháu sợ lắm! – GẦM GẦM – Bác Bác ơi Ông Vinh đang ôm trọn vẹn thân hình mà còn đè