vang lên từ lúc nào như khuya khoắt lắm mà họ nào có hay. Sương bắt đầu xuống dày đặc hơn. Ngân cảm thấy lạnh buốt, run run nói: – Em lạ… n… h! – Để anh ôm em – hắn trả lời. Trong ánh sáng lờ mờ của đèn đường xa xa phát ra, hai cái bóng nhập một đi loạng choạng rồi khuất dần. Nước biển dâng lên đã khá cao, xóa đi vết tích lăn lộn của hai người trên cát. Máu và tinh khí cũng loãng đâu hồi đời nào xuống đại dương mênh mông. Về tới khách sạn thì đã ba giờ sáng. Cả hai không ai nói với ai chia